Anh ấy bị xe hơi đụng, cuối cùng người khách khẽ lên tiếng.
Xe đụng à - Ông White ngơ ngác.
Ông ngồi im trên ghế nhìn qua cửa sổ, mắt nhòe đi, ông nắm tay bà vợ và siết chặt như trong ngày lễ đính hôn của họ cách đây bốn mươi năm.
Chúng tôi chỉ có một mình nó, Ông nói và chậm rãi quay sang vị khách. Đúng là nghiệt ngã cho chúng tôi quá.
Người khách ho khẽ rồi đứng lên chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Hãng chúng tôi giao cho tôi nhiệm vụ đến chia buồn chân thành với ông bà vì sự mất mát đau đớn này, anh ta nói mà không quay đầu lại... Xin ông bà hiểu cho, tôi chỉ là một nhân viên thừa hành nhiệm vụ.
Không có tiếng đáp lại. Bà già tái mặt đi, nhìn trân trối vào người khách và thở ngắt quãng. Ông White cũng đứng chết lặng.
Tôi cũng được giao nhiệm vụ truyền đạt lại cho ông bà hay rằng hãng Mo và Meghin không chịu trách nhiệm về tai nạn này, vị khách nói tiếp, nhưng xét thấy công lao làm việc chăm chỉ của con trai ông bà cho hãng chúng tôi, nên hãng muốn biếu ông bà một khoản bồi thường.
Ông White buông tay vợ ra, đứng lên và hoảng hốt nhìn chằm chằm vào người khách. Sau đó ông chỉ cố nhếch mép nói được một từ:
Bao nhiêu?
Hai trăm đồng bảng.
Không nghe thấy tiếng kêu xé ruột của vợ, ông già khẽ mỉm cười đưa tay ra như một người mù rồi ngã khuỵu xuống!
Ông bà White chôn cất con trai tại nghĩa trang lớn cách nhà ba cây số, sau đó họ quay về căn nhà tối tăm và quạnh quẽ của họ. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi ban đầu họ không hiểu nổi. Họ vẫn chờ đợi như có một chuyện gì đó nữa phải xảy ra, và nó có khả năng làm giảm nhẹ gánh nặng quá lớn đối với hai tâm hồn già nua. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, mong ngóng của họ biến thành sự cam chịu, một sự cam chịu vô vọng của người già mà thiên hạ thừơng gọi nhầm là sự lãnh đạm. Đôi khi họ chỉ nói với nhau vài câu, bởi vì họ chẳng còn gì để nói nữa, đối với họ ngày tháng sao mà dài lê thê, chỉ còn là sự chán chường và mệt mỏi.
Khoảng một tuần sau khi chôn cất con trai xong, hôm nọ ông White giật mình thức dậy lúc nửa đêm, ông quờ tay sang và chẳng thấy vợ đâu. Căn phòng ngập đầy bóng tối. Bên cạnh cửa sổ có tiếng khóc nghẹn ngào. Ông White ngước cổ lên nghe ngóng.
Lên giường đi mình ơi, Ông nhẹ nhàng bảo vợ. Mình sẽ cảm lạnh mất.
Con trai tôi còn đang phải chịu lạnh hơn tôi nhiều, Bà đáp lại và càng khóc to hơn.
Rồi dần dần ông White không còn nghe tiếng khóc nữa. Chiếc giường ấm áp đã làm cơn buồn ngủ ập đến. Ông cuộn mình ngủ thiếp đi. Một tiếng kêu tuyệt vọng của vợ làm ông giật mình tỉnh giấc.
Bàn tay khỉ! Bà kêu lên như điên dại - Bàn tay khỉ.
Ông già rùng mình sợ hãi.
Nó đâu? Ông hỏi. Có chuyện gì vậy?
Bà vợ run rẩy bước lại giường.
Tôi đang cần nó, Bà nói. Ông chưa vứt nó đi đấy chứ?
Tôi để nó ở ngoài phòng khách ấy, Ông kinh ngạc đáp. - Nhưng sao vậy?
Vừa khóc vừa cười, bà White cúi xuống hôn lên má chồng.
Tôi vừa nhớ ra nó, Bà nói với giọng đứt quãng. Tại sao tôi không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ? Còn ông, tại sao ông cũng không nghĩ tới?
Nghĩ tới gì?
Nghĩ tới hai điều ước kia chứ còn nghĩ tới gì nữa. Chúng ta mới chỉ ước có một điều.
Thế bà không thấy như vậy là quá đủ hay sao? Ông gắt lên.
Không! Bà kêu lên đắc thắng. Chúng ta sẽ ước một điều nữa. Ông hãy đi lấy bàn tay khỉ ngay và ước cho con trai chúng ta sống lại.
Ông già ngồi bật dậy, quăng cả mền gối và run lên cầm cập.
Trời ơi, bà điên mất rồi! Ông kinh hoàng thốt lên.
Ông đi tìm bàn tay khỉ đi! Bà nghẹn ngào ra lệnh. -Tìm ngay và ước điều đó đi... Ôi, con trai của tôi!
Ông White bật diêm châm nến.
Bà đi nằm đi, ông bảo. Bà lẩm cẩm rồi đấy.
Nhưng nếu điều ước thứ nhất đã thành thì tại sao lại không thể ước điều thứ hai?
Đó chỉ là sự trùng hợp, Ông lắp bắp.
Ông đi tìm bàn tay khỉ ngay đi! Bà vừa kêu lên vừa đẩy ông ra cửa.
Sau khi bước xuống thang gác trong bóng tối, ông mò mẫm đi vào phòng khách. Vật bùa vẫn nằm ở chỗ cũ, và ông hoảng hốt khi nghĩ tới chuyện, nếu ước xong thì thằng con trai què cụt, mình mẩy đầy máu sẽ xuất hiện trước mặt ông trước khi ông kịp chạy ra khỏi căn phòng. Ông quính quáng nên không tìm ra cửa. Trán ông toát mồ hôi lạnh, ông vừa cầm chặt bàn tay khỉ vừa đi vòng qua một chiếc bàn, men theo tường và cuối cùng ra được tới hành lang. Khi trở về buồng ngủ thì ông thấy gương mặt vợ ông đã biến sắc, mặt bà tái đi một cách khác thường. Ông White bỗng nhiên thấy sợ.
Ông ước đi! Bà quát lên.
Làm thế không nên đâu bà, ông lắp bắp nói.
Ước đi! Bà nhắc lại.
Ông chồng giơ tay lên thì thầm:
Tôi muốn con trai tôi sống lại!
Vật bùa rơi xuống sàn. Ông già run rẩy nhìn theo rồi buông mình xuống ghế bành, trong khi vợ ông nhớn nhác bước tới cửa sổ và kéo rèm lên.
Ông vẫn ngồi im cho đến lúc cảm thấy lạnh, thỉnh thoảng ông liếc nhìn sang phía bà vợ đang trông ngóng cạnh cửa sổ. Ngọn nến cháy gần hết, nó hắt lên trần nhà và bốn bức tường xung quanh những cái bóng lung linh. Cuối cùng nó phả một ánh lửa sáng hơn rồi phụt tắt. Nghĩ là vật bùa, không còn tác dụng ông White cảm thấy hài lòng, thong thả lên giường nằm, và một lúc sau bà vợ ông cũng chẳng nói chẳng rằng lên nằm cạnh ông.
Cả hai im lặng lắng nghe tiếng tích tắc đồng hồ. Có tiếng cót két cầu thang. Một con chuột chạy bên tường kêu chít chít. Bóng đêm càng trở nên nặng nề. Lúc ấy, lấy hết can đảm, ông White cầm bao diêm bật một que và xuống nhà tìm nến.
Khi ông bước tới xuống chân cầu thang thì que diêm cháy hết. Đúng lúc đó ông nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa chính.
Ông già đánh rơi hộp diêm xuống đất và đứng như trời trồng, miệng không dám thở, cho đến khi có tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Thế là ông vội quay lui leo lên thang gác trở về phòng và đóng cửa lại.
Tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên khắp nhà.
Cái gì thế? Bà già giật mình kêu lên.
Một con chuột cống, Ông White run rẩy đáp - Nó chạy qua mặt tôi ngoài thang gác.
Bà White chồm dậy nghe ngóng. Tiếng gõ cửa lại vang lên mạnh hơn.
Herbert đấy! Bà reo to. Con trai của tôi!
Bà chạy ra cửa, nhưng ông chồng vượt lên và túm lấy tay bà.
Bà làm gì thế? Ông khản giọng hỏi.
Con trai tôi! thằng Herbert đấy! Bà kêu lên và vùng vẫy để thoát ra.
Tôi quên mất là nghĩa địa cách đây có ba cây số. Tại sao ông cản tôi? Buông tôi ra! Tôi phải ra mở cửa cho nó!
Lạy Chúa, không được mở cửa! Ông hét lên và run lập cập.
Ồ, thì ra ông sợ thằng con của ông à? Buông tôi ra!... Mẹ đây, Herbert, mẹ ra đây!
Tiếng gõ cửa vang lên từng chập. Bà vợ nhoài người thoát khỏi tay chồng và chạy ra khỏi phòng. Ông chồng chạy theo tới cầu thang, van xin bà quay trở lại, trong lúc đó bà nhảy ba bốn bậc một lúc chạy xuống dưới. Ông nghe thấy tiếng xích sắt kêu loảng xoảng và tiếng chốt dưới chân cửa lách cách. Sau đó ông nghe thấy tiếng hét lên của bà vợ.
Chốt cửa phía trên! Ông xuống mở giúp tôi với. Tôi không với tới.
Nhưng ngay lúc đó, ông White đang nằm bò ra sàn tuyệt vọng mò tìm bàn tay khỉ. Ông cầu mong tìm thấy nó trước khi con người ở ngoài kia bước vào nhà! Tiếng dập cửa ầm vang khắp nhà và ông nghe tiếng bà vợ kéo ghế kê sát cửa. Rồi tiếng chốt trên bắt đầu vang lên cót két. Đúng lúc đó ông già chộp được bàn tay khỉ, hốt hoảng lẩm nhẩm đọc điều ước cuối cùng.
Tiếng gõ cửa lập tức im bặt, mặc dù âm thanh của nó vẫn còn vang vọng trong nhà. Chiếc ghế được kéo lui và cánh cửa mở ra. Một luồng gió lạnh ùa vào cầu thang. Tiếng rên dài tuyệt vọng và đau khổ vang lên. Hai vợ chồng già chạy nhanh xuống thang gác rồi cùng lao ra cổng. Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn trước nhà, con đường trải dài hun hút bóng đêm, nó vắng lặng, không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rã rích thê lương.
Kết Thúc (END)